Giống như nhiều bà mẹ khác, khi thấy con gái hớn hở về khoe được chọn vào đội văn nghệ, tôi cũng thấy hãnh diện lắm, bởi cả lớp chỉ có 10 cháu được chọn. Thế rồi tôi cũng bị cuốn vào vòng quay tập luyện của cháu.
Chiều cứ đúng 16g30, trống trường vừa báo, đã thấy giáo viên chủ nhiệm đon đả mời các vị đạo diễn, ca sĩ, nhạc công...vác theo máy cassette vào. Cửa lớp đóng lại (để khỏi lộ bài), các cháu chưa kịp vui vì sắp tới giờ về với bố mẹ thì đã phải luyện thanh, tập vũ đạo theo sự hướng dẫn của những nghệ sĩ nghiệp dư.
Đứng bên ngoài sốt ruột vì sợ con đói, tôi gõ cửa. Cô giáo chủ nhiệm thò đầu ra, tôi chưa kịp nói gì đã thấy ổ bánh mì, hộp sữa, gói xôi... trên tay mình không còn nữa. Cánh cửa tiếp tục khép lại mà tôi vẫn chưa nói được câu: “Cho tôi xách cặp cháu về trước”.
Đúng 18g, trời sụp tối, tôi lại lò dò đứng ngóng con ở sân trường. Con bé và các bạn bước ra, cái cặp lệch một bên tay, chân bước mà không nhấc lên. Tôi ào tới, con bé tựa vào người tôi, mặt mũi buồn y như lúc làm bài bị điểm kém. Đã chuẩn bị sẵn khăn ướt, tôi lau vội cho cháu rồi mặc thêm áo ấm, mẹ con lên xe về. Đến nhà, ép lắm hoặc thức ăn có món “ruột”, cháu mới miễn cưỡng nhấm nháp. Học bài, làm bài qua quýt đã ngáp dài ngáp vắn đòi đi ngủ, có bữa gục luôn trên bàn học. Có hôm bận việc, tới giờ mà chưa chở cháu đi được, điện thoại của tôi cứ reo lên từng chập, toàn những câu hối thúc của cô giáo...
Thấy con phờ phạc, tôi lo lắm. Nhưng khi tôi hỏi có muốn rút ra khỏi đội văn nghệ để khỏi ảnh hưởng đến sức khỏe và việc học không, con bé lắc đầu lia lịa: “Bộ mẹ tưởng dễ vào lắm hả? Cô nói có ngoại hình đẹp mới được chọn. Với lại mấy ngày tập văn nghệ, cô ít kiểm tra bài lắm, mẹ đừng lo”.
Giờ G! Tôi phải trốn sở làm cả tiếng để về sớm cho cháu ăn, trang điểm, thắt tóc, gói ghém những thứ phải mang theo vào một cái va-li to đùng. Đến trường, ngồi chờ hết hơi mới tới lượt biểu diễn vì “ưu tiên cho các bé lớp nhỏ diễn trước”. Lúc ấy, muốn chen chân ra để xem con gái yêu diễn hay, diễn đẹp thế nào cũng bó tay. Ngó nghiêng được chút xíu bài hát đã hết, vậy là cuống quít chạy nháo nhào vào lớp để phụ con bé thay bộ kế tiếp, trang điểm lại, giắt bông hoa khác cho phù hợp với tiết mục tiếp theo... Cứ thế, tới hơn 21g, mẹ con tôi mới ra được bãi xe.
Đêm về, con bé lăn đùng ra ngủ ngay nhưng mẹ thì tần ngần trước gương. Hình như mình cũng ốm đi thì phải vì lo cùng con suốt cả tháng qua.