Diễn Đàn ...::: TEEN :::...
Welcome To Forum TEEN
Vui lòng Đăng Ký Nick để xem phim,sử dụng Diễn Đàn tốt hơn .
Để ửng hộ Kevin , bạn chỉ cần đăng ký nick tại Forum này . Nhấp vào Đăng Ký . Have a greet day
Diễn Đàn ...::: TEEN :::...
Welcome To Forum TEEN
Vui lòng Đăng Ký Nick để xem phim,sử dụng Diễn Đàn tốt hơn .
Để ửng hộ Kevin , bạn chỉ cần đăng ký nick tại Forum này . Nhấp vào Đăng Ký . Have a greet day
Diễn Đàn ...::: TEEN :::...
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Diễn Đàn ...::: TEEN :::...

::: NGÀ @ HẢI @ TAMMY @ ANTHONY :::
 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 Tiểu Thuyết Động Vật Kim Sư Vương

Go down 
Tác giảThông điệp
ngadao
OWNER
OWNER
ngadao


Tổng số bài gửi : 430
Points : 6130
Reputation : 0
Join date : 11/10/2011
Age : 44
Đến từ : WWW.NGAHAI.CO.CC

Tiểu Thuyết Động Vật Kim Sư Vương Empty
Bài gửiTiêu đề: Tiểu Thuyết Động Vật Kim Sư Vương   Tiểu Thuyết Động Vật Kim Sư Vương I_icon_minitimeFri Nov 04, 2011 6:05 am

Tóm tắt nội dung:
Đây là một tập truyện động vật vừa phải.
“Sư vương sau khi thoái vị” viết về vua sư tử già MALE PERSON bị một con sư tử to lớn trẻ tuổi đuổi xuống vương vị, nó bắt đầu cuộc sống lưu lạc. Trong cuộc sống lưu lạc, nó thu nhận một con sư tử trẻ tuổi, còn dạy nó biết bắt thú vật, săn bắn. Về sau, nó lại giúp đỡ sư tử già mặt sẹo, đuổi đi trâu rừng bắt nạt nó; giúp đỡ một con sư tử bịnh hoạn hồi phục khỏe mạnh; lại thu nhận một con sư tử già HoLuLu. Cái quần thể đặc biệt do già yếu bệnh tật tổ hợp thành, lần lượt cùng Hươu Cao Cổ, trâu rừng, cá sấu triển khai đại chiến. Sau khi sư tử bịnh, sư tử mặt thẹo, sư tử HoLuLu lần lượt chết đi, MALE PERSON lại giúp đỡ con sư tử trẻ tuổi giành được vương vị. Còn bản thân nó, lại bắt đầu cuộc sống mới.
“Điểu Vương”, “Tiểu Cẩu Gâu Gâu”, “Chồn hôi P tiên sinh” cũng đều mỗi cái có đặc sắc riêng, tình tiết câu chuyện mạo hiểm, phức tạp, có tác dụng nghệ thuật cảm động lòng người.
Vì Cầm Thú Lập Ngôn
1
Có một người bạn giới thư pháp tặng tôi một bức tranh treo: “Vì Cầm Thú Lập Ngôn”. Tôi cho rằng, người bạn này là tri kỷ.
Tôi viết tiểu thuyết động vật, đích xác là muốn nói về dân chúng một bộ phận khác trên thế giới.
Dân chúng bộ phận này suy nghĩ không phát triển như con người, ở trong phân loại sinh học ở vào địa vị tương đối cấp thấp, Nhưng chúng ta không có lý do xem thường chúng nó____Chúng nó và chúng ta cùng nhau, cấu thành thế giới màu sắc rực rỡ này.
“Lão ngô lão dĩ cập nhân chi lão, ấu ngô ấu dĩ cập nhân chi ấu”, ta yêu nhân loại. Vậy mà, vị cụ ông này của chúng ta tôn là Đại Thành Chi Thánh Tiên Sư, trên thực tế là đang dạy chúng ta yêu cũng không cần tự tư. Nhân loại nếu như chỉ yêu bản thân, đây không phải là tự tư sao?
Tầm mắt mở rộng một chút.
Ở một mặt khác của dãy HiMaLaYa (Tây Tạng), Thích Ca Mâu Ni đi khắp lãnh thổ Ấn Độ, thành tâm khuyên bảo, khuyên răn mọi người tôn thờ Phật Giáo. Hạt nhân của giáo lý Phật giáo này, trên thực tế cũng là một chữ “yêu”. Yêu người yêu vật, cắt giới sát sinh. “Quét rác sợ rằng tổn thương sinh mệnh loài sâu kiến, tiếc cho thiêu thân chụp đèn lưới”, vị Phật tổ này bỏ đi ngôi vua, chính là vì loại ‘yêu thương’ này, đi vào trong lòng mọi người rồi.
Ở bờ biển chết, một vị trưởng giả khác nhân loại tôn kính____JeSu con của thượng đế, cũng là không thể tiếp xúc với tàn khốc, không thể để người khác nhìn thấy đến lăng nhục. Dùng một lòng nhân ái, thực hành bài giảng, vì nhân thế giải trừ đau khổ của thân thể và tâm hồn. Ở trong ghi chép kinh thư lời nói và việc làm của vị thánh nhân này, chúng ta không phải là nhìn thấy đến đâu đâu cũng có ánh sáng “bác ái” đúng không?
Thánh nhân còn mãi. Văn học phản ảnh tính nết tốt đẹp nhân loại, để cho tâm hồn con người càng tinh khiết cũng còn mãi.
Văn học thế này quả là rộng lớn, không tự tư.
2
Động vật đã từng uy hiếp sinh tồn nhân loại.
Đó là thời đại của nước lớn thú dữ, nhân loại vừa ra đời không bao lâu.
Nhưng con người rốt cuộc vẫn là con người, vị trí linh hồn của vạn vật này, đi qua tuổi thơ cầm đồ đá gậy gỗ, đi qua tuổi thiếu niên giương cung khoát tên, phóng ngựa lùa chó, cuối cùng trưởng thành là một người khổng lồ sức mạnh vô cùng, phép lạ không bờ bến, liếc mắt tất cả trong núi sông cây cỏ.
Người ấy có súng, bắn liền nhiều phát, mà còn làm nổ cả đám. Người ấy có thể đào hố bẫy, mò đáy giếng cắm đầy cọc tre như đao nhọn. Người ấy còn có thể rãi thuốc độc, thuốc độc này không chỉ có thể làm cho mãnh thú loài chim dữ lập tức toi mạng, còn có thể tan vào trong nước, trong đất, trong lá cỏ, để cho các dã thú chầm chậm trúng độc, đoạn tử tuyệt tôn. Thế là tiếng kêu thảm thiết của các động vật trên thế giới càng lúc càng nhiều, càng lúc càng thảm thương. Rất nhiều đông vật hùng tráng xinh đẹp ở dưới ánh sáng mặt trời lật đật biến mất, ngay cả cọng lông cũng khó nhìn thấy đến nữa.
Con người ơi, chúng ta lớn rồi, chúng ta muốn làm gì đây?
Muốn báo thù sao? Đó đã là sự việc tương đối xa thẵm rồi. Hơn nữa nữa cân đối với tám lạng, không phải cũng tỏ ra lòng dạ chúng ta quá nhỏ hẹp đó sao? Muốn làm cho thế giới càng thuần cái đẹp hả? Thế thì càng sai rồi. Không có động vật, hãy khoan nói địa cầu sẽ đơn điệu lạnh lẽo, cân bằng sinh thái trong một ngày làm hỏng, ngay cả đất của chúng ta đứng chân cũng sẽ mất đi. Là vì cái ăn, là vì phát tài đúng không? Đây có thể là một số mục đích chân chính của các đao phủ. Nhưng đây là muốn gặp phải người đời chưởi rủa, muốn phạm pháp đấy. Trên đời món ăn ngon rất nhiều, con đường phát tài cũng có trăm phương nghìn cách, chúng ta tại sao cứ phải làm loại việc Phật Tổ không thích, thượng đế khó tha thứ, thiếu đạo đức này chứ?
Dừng tay đi, các đồ tể của ngu muội!
Các động vật đang run rẫy, đang rên rĩ…….Ngày xưa chúng nó hùng mạnh không gì sánh được, ngày nay ở dưới chân mọi người đã là rất nhỏ bé rất nhỏ yếu rồi. Ngoài bắt giết trực tiếp ra, ô nhiễm môi trường, đốn chặt cây rừng, cũng đang uy hiếp nghiêm trọng những sinh vật đáng thương này. Địa cầu đã từng là thiên đường của chúng nó, nhưng hiện tại đã đang giày vò chúng nó……
Chúng nó, đã từng là bạn của tiến hóa nhân loại. Còn trong chúng nó tuyệt đại đa số, hiện tại vẫn là bạn của chúng ta đấy!
“Mười năm mài một kiếm, sương nhẫn chưa từng thử, ngày nay đem chỉ vua, ai có việc bất bình?” Từ xưa Yên Triệu nhiều hiệp sĩ, tôi sinh ra ở đây, thì phải vì động vật kêu gọi. Tôi phải viết về cuộc sống động vật, tôi phải viết tiểu thuyết động vật.
3
Có lẽ tôi bẩm sinh cùng động vật có duyên phận.
Lúc nhỏ tôi đã rất thích mèo chó thỏ cá vàng. Học đại học, chuyên ngành là địa lý, địa lý thì bao gồm có động vật. Thế là, tôi lại thường xuyên nhìn thấy đến hổ báo sói cáo ẩn hiện trong núi, gấu trắng trong trời đất đầy băng tuyết loạng choạng bước đi, còn có đàn sư tử nhiệt đới trên thảo nguyên rộng lớn….có lẽ chính là một phần thương yêu nồng nàn này, có lẽ chính là chổ chuyên nghành học là địa lý, tôi viết tiểu thuyết động vật thuận tiện nhiều cho động vật gào thét, hy vọng mọi người chú ý yêu quý động vật, bảo vệ môi trường sinh tồn của chúng nó. Điều này tiện cho lúc các nhà bình luận xem kỹ tác phẩm của tôi đều không quên nói một câu nói: “chân thực, tính tri thức, tính khoa học mạnh”. Điều này cũng cho nguyên nhân cơ bản tác phẩm của tôi có thể xếp vào văn học cũng có thể xếp vào khoa học.
Thực ra, lúc đang sáng tác, tôi hoàn toàn không có để tác phẩm họ văn họ khoa làm tổn thương qua suy nghĩ, trái lại là vì nhân vật chính của tôi tuôn xuống giọt mồ hôi trong từng giọt lại từng giọt.
Hoàn cảnh của động vật quả thật quá đáng thương rồi, đây không phải là tôi muốn viết gì, là tâm hồn của tôi thúc ép tôi nhất định phải viết.
Họ văn họ khoa, hà tất sao lại phân biệt rõ ràng thế chứ?
Thời cổ đại xa xưa, văn học và khoa học tự mình khó phân ranh giới____Một bộ ai có thể nói rõ nó là tác phẩm văn học hay là tác phẩm khoa học? Thế kỹ của tương lại, văn học và khoa học càng khó phân ranh giới. Người người đều được giáo dục đại học, trong tác phẩm lại không thể xuất hiện ngu muội và mê tín. _______Đại văn hào BeLa Bartok (nhà soạn nhạc Hunggari 1881-1945___ND) tiên sinh từ lâu đã nói quả quyết: “văn học và khoa học ở nền tảng thấp chia tay, ở đỉnh đầu kết hợp.”
Tiểu thuyết động vật, đã là viết về động vật, phản ảnh cuộc sống động vật, thế thì tác giả cần phải biết rõ động vật, hiểu rõ động vật, biết động vật ăn gì, ăn như thế nào, biết tiếng kêu của động vật là như thế nào, lúc nào kêu. Nói cách khác, tiểu thuyết động vật so với tiểu thuyết khác, càng phải chú ý tính tri thức, tính khoa học. Rất khó tưởng tượng một vị tác giả tiểu thuyết động vật chưa quen thuộc động vật ở trong thế giới tự nhiên sống qua một ngày như thế nào, anh ta có thể miêu tả tốt hình tượng nhân vật một con lạc đà có máu có thịt, rất giống đến để cho người ta kêu tuyệt vời.
Nếu như nói nhà văn viết về con người còn có thể hợp lý suy xét, đó là vì nhà văn cũng là con người. Các nhân vật chính của anh ta có thể vì tưởng tượng nghèo nàn của anh ta mà lộ ra nhợt nhạt, tỏ ra không sinh động, nhưng dẫu sao đi nữa, họ cũng là con người, mà không thể bị người đọc xem thành cái gì khác. Nhà văn viết tiểu thuyết động vật thì không như vậy, anh ta không phải là lạc đà, cũng không phải là sói và chó. Nếu như anh ta không đi biết rõ động vật, hiểu rõ động vật bằng mọi cách, anh ta là trước sau không cách gì sáng tạo được. Động vật có qui luật cuộc sống của động vật, trí tuệ và năng lực của động vật cũng đều có hạn chế của trình độ tiến hóa của chúng nó, miền cưỡng đi viết, là sẽ đem “vẽ hổ không thành ngược lại giống như con chó”. Tiểu thuyết thế này. Lập tức sẽ làm cho người đọc cảm thấy đến giả tạo. Mà tiểu thuyết giả tạo, dù cho phát huy thủ pháp sáng tác như thế nào, viết đến súc tích, sâu lắng, trào lưu mới như thế nào, cũng là thất bại cả.
Chúng ta thường có thể nhìn thấy đến tác phẩm thế này: tác giả và người biên tập đều tốn tất nhiều tâm trí, gặp phải phức tạp, làm cho tác phẩm lộ ra ý nghĩ chứa đựng sâu đậm. Nhưng người đọc vừa bê lên lại kêu lớn lên: “đây là cái gì? Động vật còn biết có suy nghĩ phức tạp thế này sao?” Loại đem tư duy và ý thức của con người này thêm vào ở động vật, làm cho động vật đi làm việc của nó không thể làm được_____Nói cách khác, loại tiểu thuyết học trò có ngoại hình động vật, linh hồn lại là quái vật của con người, là không thể gọi là tiểu thuyết động vật được. Bỏ đi chất lượng của nó, cũng chỉ có thể xem là đồng thoại, thần thoại hoặc là tiểu thuyết động vật ngoài tinh cầu.
Tôi nói thế này, hoàn toàn không phải là chủ trương tiểu thuyết động vật không thể khoa trương không thể hư cấu không thể tưởng tượng hợp lý. Cũng hoàn toàn không phải là chủ trương tiểu thuyết động vật chỉ theo đuổi tính khoa học, tính nghệ thuật không coi trọng. Tôi chủ trương tác giả tiểu thuyết động vật nhất định phải đi hiểu rõ cuộc sống động vật, để cho con người viết ra giống động vật, là động vật, để cho con người cảm thấy quả thật là một điều thế này. Cái cần này là nguyên tắc đầu tiên của sáng tác tiểu thuyết động vật phải tuân theo.
Có nguyên tắc này, mới có thể tiếp tục luận cái khác.
4
Tiểu thuyết động vật cũng là tác phẩm nghệ thuật.
Loại tác phẩm nghệ thuật này có cái đẹp riêng.
Đây là một loại cái đẹp của tính ngỗ ngược.
Con người đã tiến hóa đến giai đoạn cao cấp, hành vi được đến quy tắc của logic đạo đức, rất nhiều ham muốn đều nhận được ràng buộc của lý tính, không thể vì chổ ham muốn mà làm. Đây là một loại tiến bộ. Loại tiến bộ này có lợi cho xã hội nhân loại ổn định trật tự, có lợi cho mở mang cái đầu, có lợi cho nhân loại tiến vào ngày mai càng thịnh vượng càng văn minh.
Động vật vẫn ở vào giai đoạn tương đối cấp thấp, hành vi của chúng nó phần nhiều bị chi phối của nhu cầu sinh lý. Cho dù là động vật có thể hòa vào đàn sinh sống, như sói, dê, Hươu, khỉ v.v……cũng không có nhục nhã, tốt và xấu, công và tư các loại ý thức khác______chúng nó không coi trọng “trau dồi cá nhân”. Như thế, cuộc sống của động vật tiện mang theo có mùi vị tính ngỗ ngược mạnh liệt đậm đặc.
Con người đương nhiên không thể đi sùng bái dã thú, phai mờ đi nhân tính, phục hồi thú tính. Đó là thoái hóa. Nhưng còn người suy cho cùng cũng là một loại động vật, tiếp tục tiến hóa như thế nào cũng mang dấu ấn của động vật. Trong thâm tâm của anh ta cũng có thú tính. Một phương diện, anh ta hy vọng con người là cao cấp, càng hoàn mỹ một cách lý tính; một phương diện khác, anh ta cũng có khơi thông yêu cầu của thú tính. Nêu ra một ví dụ đơn giản nhất: khi phẫn nộ anh ta oán hận không được cất cao tiếng thét, lúc hưng phấn anh ta cũng căm hận không được cất cao tiếng thét, đó chỉ là, có lúc loại tiếng thét này biến thành tiếng hát. Tiểu thuyết phản ảnh cuộc sống động vật, trên thực tế chính là đang miêu tả loại thú tính này. Điều này vừa vặn dán cùng một mặt thú tính của con người, cho con người dùng để vừa ý dễ chịu.
Cái đẹp của tiểu thuyết động vật cũng là chất phác.
Ở trong thế giới động vật của thú tính, không có gây gỗ, không có tô điểm giả dối, không có lời nói dối, tất cả đều tiến hành một cách lõa lồ. Yêu thì, mãnh liệt sôi nỗi, từ trước đến nay không ngượng ngùng. Ham muốn thì, công khai cởi mở, tuyệt đối không che đậy. Muốn giết muốn chém, cũng chỉ quản leo đi lên, thi thố răng vẩu móng nhọn, kéo mạnh cào mạnh, không thể có tuyên ngôn công hàm……..Mừng giận buồn vui, thất tình lục dục của thế giới động vật, biểu hiện đến thoải mái tràn trề.
Điều này ngược lại còn cho con người một loại cảm giác tốt đẹp trong sạch chất phác.
Nhân loại tiến hóa rồi, tư duy càng lúc càng phát triển. Nhưng tư tưởng đạo đức thật chưa có tương ứng cao thượng kịp, ít nhất hiện tại vẫn còn xa chưa có đạt đến hoàn cảnh “không tham không sân, lục căn thanh tịnh”. Có một số người thiếu tính đồng loại, lợi dụng tư duy phát triển lợi mình hại người, hại của công béo của riêng, làm cho người ta cảm thấy họ ngược lại không như dã thú đáng yêu. Ở trong xã hội của con người nhìn thấy nhiều giả dối rồi, nghe nhiều lời nói giả dối rồi, trở lại đọc tiểu thuyết động vật, lập tức sẽ cảm thấy đến tương phản đồ sộ to lớn. Có thể ở trong cuộc sống động vật tinh khiết tự nhiên, làm cho người ta hoàn toàn đổi mới dừng lại giây lát, đây là một loại an ủi, cũng là một loại hưởng thụ.
Cái đẹp của tiểu thuyết động vật vẫn còn là thần bí.
Con người là một loại động vật hiếu kỳ, vẫn là thích tìm hiểu thế giới chưa biết.
Nếu như nói người vượn cứ xem như là con người, nhân loại đã ra đời mấy mươi vạn năm rồi. Sức sản xuất càng nâng cao, anh ta rời khỏi động vật khác sẽ càng xa. Vì thế, động vật ở cuộc sống của ngoài đồng, đối với anh ta sẽ bỏ hết cảm giác thần bí.
Con người của ngày nay, từ rất nhỏ đã học tập cấu tạo của sinh vật rồi. Nhưng anh ta nhìn thấy đến được, chỉ là thể xác của sự sống ngâm ở trong dung dịch chống thối rữa, hoàn toàn không có nhìn thấy đến động vật chạy nhảy tung tăng trong thảo nguyên rừng sâu ngoài đồng sinh hoạt như thế nào. Vì thế tiểu thuyết động vật cũng sẽ bẩm sinh có một loại sức mê hoặc làm thỏa mãn mọi người tìm tòi kiến thức.
Sáng tác tiểu thuyết động vật, phải làm cho vững mạnh, nổi bật loại cái đẹp độc đáo này.
Đương nhiên, tiểu thuyết động vật cũng như tác phẩm nghệ thuật khác, ngoài giá trị thẫm mĩ ra, còn cần suy nghĩ tác dụng giáo dục xã hội. Chúng tôi không phải là người chủ nghĩa duy mĩ, không mong muốn tác phẩm của mình cuốn hút người vào, kích thích mọi người triệt bỏ lý trí, phục hồi thú tính, đi về phía tàn ác không có luân lý đạo đức. Sáng tác lý luận tiểu thuyết động vật của phương tây thuần chủ nghĩa tự nhiên, là không đủ áp dụng được.
Nói cách khác, tôi sáng tác tiểu thuyết động vật, là hy vọng mọi người ở ngoài thẫm mĩ ra, còn có thể hiểu rõ gian khổ của cuộc sống động vật, lĩnh hội bao la hùng vĩ của thiên nhiên, nhận được tác dụng, nghị lực cùng sự tiêm nhiễm của bầu không khí vừa lên bầu trời.
Tôi “Vì Cầm Thú Lập Ngôn”, có trách nhiệm trịnh trọng ghi chép những điều này.

Điểu Vương (phần 1)
Điểu Vương
1
“Đoàng_____” miệng súng của người bạn phun ra một vòng tròn ánh sáng lửa.
Đối diện trên sống núi, con sói già nhảy lên, tiếp theo, giống như viên đá lăn xuống sườn núi lộc cộc cộc cộc.
Một con diều hâu nhảy lên, vỗ lên cánh chim to lớn như tấm ván cửa. Ánh sáng mặt trời lóa mắt đang chiếu trên cổ chim diều hâu màu vàng kim, làm cho lông chim trên mình nó đang lấp lánh phản chiếu ánh sáng kim loại màu nước chè khô. Không khí bị quấy mạnh lên, từng lùm từng lùm cây bắt đầu lắc lư, cùng lúc cỏ tranh ngang thắt lưng nằm phủ phục trên đất.
“Linh Linh!” người bạn đang vẫy gọi. Đây là một người đàn ông trung niên chắc khỏe, trên đầu đang quấn một chiếc khăn bông bẩn thỉu. Dưới chiếc khăn lông bông, là một cặp mắt nhỏ đang lấp lánh sóng ánh sáng sốt ruột lo lắng; trên mình chiếc áo rách dính nhiều dầu mở bị gió của cánh diều hâu vỗ cánh thổi bay lên, cây súng săn đang sách trong tay khói súng bốc ra, cũng bị gió thổi tản đi, tản thành từng sợi từng sợi.
Lông đuôi của diều hâu vểnh vểnh lên rồi, nhưng thân hình to lớn chưa có uốn cong trở lại, lông đuôi lại xếp bằng rồi. Người đàn ông tráng niên nhìn một cách trơ mắt ra, không biết làm sao được, đành phải theo sát xông xuống sườn núi.
Đây là một con diều hâu còn chưa có kinh nghiệm.
Ở trước một lùm cây nhỏ, trên ngực con sói lục bục lục bục bốc ra máu đỏ tươi, tứ chi mềm mềm đang co giật một cách chầm chậm. Nó nhìn thấy diều hâu bay đến, liền mở ra cái miệng to đáng sợ, vùng vẫy đứng lên.
“Sói không phải là bị bắn ngã rồi sao?” trong lòng Linh Linh lóe qua một chút nghi hoặc. Số lần nó cùng người bạn ra ngoài săn bắn tuy rằng không nhiều, lại cũng không phải là lần đầu tiên. Mọi khi, sau khi tiếng súng vang lên, sói đã đi đời rồi. Lần này, sói sao còn có thể đứng dậy được vậy? Linh Linh nhìn thấy cái miệng to của sói mở rộng ra, trong lòng bất giác cháy lên một sợi lửa giận, đè xuống cánh chim, bổ nhào đi xuống một cái “soạt”.
Chim ưng là vua trong các loài chim, kim điêu (diều hâu vàng) là loài chim lợi hại nhất trong loài chim ưng. Linh Linh tuy rằng mới hơn một tuổi, nhưng suy cho cùng cũng là kim điêu đấy, sao có thể chịu đựng sói ở trước mặt mình nhe răng há miệng chứ?
Thời tiết thật tốt, ánh sáng mặt trời đang chiếu sáng tỏ. Mây như bông hoa, ở trong bầu trời lợp ngói xanh bồng bềnh một cách thong thả nhởn nhơ.
“Vù…..” một đường chớp màu vàng hoe mang theo tiếng rít dài dài tiến về phía sói. “Ping” ánh chớp lướt qua sườn núi, con sói lại lần nữa ngã xuống rồi.
Diều hâu như ánh chớp vọt lên bầu trời, vẻ lên một vòng tròn. Một đôi mắt sắc bén như cái dùi, đang cẩn thận chăm chú nhìn vào sói xám to không đồng ý nhắm mắt……. Sói xám giẩy lên mấy cái, không có tiếp tục bò dậy nữa.
Lông chim của diều hâu ở trong luồng không khí rung rung vi vu, một loại hưng phấn của thắng lợi đang đốt cháy ở trên mình nó. Máu của Linh Linh sôi sục rồi, trong xương cốt cũng đang tràn đầy sức lực____chỉ cần con sói tiếp tục dám hướng về nó nhe răng, nó sẽ xông đi xuống. Nó cảm thấy, một chân nó sẽ có thể đem cái đầu của sói vỗ một cái vở vụn.
Nó còn chưa có bắt giết qua con sói to, người bạn cũng không cho phép nó như thế. Tuy rằng diều hâu vàng có khả năng bắt giết loài dã thú hung hãn này, nhưng phải trải qua thời gian dài huấn luyện. Nó hiện tại chỉ có thể giúp thu dọn sói nhỏ hoặc là từ trên không theo dõi chiều hướng của sói bị bắn bị thương.
Nhưng nó hiện tại đã đánh ngã sói già rồi.
Lúc tin tưởng vững chắc sói già đã đi đời rồi, linh linh từ không trung từ từ trượt xuống, ở trên sườn núi lúc lắc đi đến, nó quả thật đang đắc ý đây!
Bấy giờ, nó nghe đến một tràng bước chân dồn dập.
“Linh Linh, chạy mau! Bay đi_____” người bạn ở trên sống núi xuất hiện rồi. Người bạn vừa chạy, vừa nôn nóng vung vẫy cánh tay.
Diều hâu đờ đẫn ra. Nó không hiểu ngôn ngữ của con người, không hiểu ý của người bạn kêu. Hơn nữa, từ trước đến giờ cũng không có nghe đến âm thanh kinh hoàng của người bạn thế này. Nó tim nhảy tăng tốc độ rồi, nhưng nó vẫn muốn làm rõ đã xãy ra việc gì.
“Linh Linh, mau, mau đi!” trên sống núi, lại xuất hiện mấy người đội nón sắt, mặt quần áo màu vàng. Mấy người này đang đuổi theo người bạn.
Lòng của Linh Linh căng chặt bổng nhiên thả lỏng ra. Chỉ là còn có chút bồn chồn, mấy người ăn mặc lạ đời này, vừa rồi họ trốn ở đâu vậy?
Con mắt của diều hâu là rất sắc bén mà.
Thôn làng nhỏ, trong núi sâu nghèo nàn, lạc hậu, nhưng cũng ít bị đến náo động sóng gió hãi hùng của thế giới bên ngoài. Hết thế hệ này đến thế hệ khác, ở đây hòa bình, yên tĩnh, rất ít có đấu tranh liều sống liều chết giữa người và người. Linh Linh là một con chim, hơn nữa mới ở trên thế giới sống có mấy trăm ngày, nó làm sao có thể nhìn thấy ra việc không bình thường của ngày hôm nay chứ? Mọi người trong làng núi cũng thường truy đuổi đùa vui mà.
Linh Linh hai chân đạp một cái, đuổi theo người bạn bay thấp xuống.
“Linh Linh, mau, chạy mau đi!” nhìn thấy Linh Linh bay đến, hạ xuống ở trước mặt không xa, người bạn vừa lo vừa tức, mặt đều vặn nghiêng rồi.
“Mẹ mày, còn chạy nữa, ông bắn đây!” người đuổi theo phía sau hét.
Người bạn xông đến gần, Linh Linh nhảy lên, nhảy về phía trước một cách vụng về chạy ra mấy bước, tiếp theo quay đầu lại, cái đầu vừa co vừa duỗi, nhìn nhìn người bạn một cách rất có hứng thú, lại nhìn nhìn người đội nón sắt ở phía sau.
“Đoành! Đoành!” người đội nón sắt nổ súng rồi.
Viên đạn gào thét lướt qua đỉnh đầu, kéo theo âm thanh cuối dài dài. Linh Linh giật cả mình____Đây là việc gì vậy? Trong núi làng, có ai hướng về bạn bè nổ súng chứ? Nó “phạch phạch” vổ lên cánh chim to lớn, hướng về phía trước bay ra một đoạn đường nhỏ, lại hạ xuống đất. Nó muốn nhìn kết quả cuối cùng.
Người bạn chạy đến rồi, Linh Linh nhảy đi đến một cách ngây ngô. Một đôi mắt mê mẩn không biết gì nhìn nhìn người bạn, lại nhìn nhìn sau lưng người bạn.
“Ping!” người bạn một chân đá ở trên ngực của Linh Linh.
Một đá này thật nặng! Linh Linh lộc cộc lộc cộc lăn lộn lên. Đá sắc nhọn và cây cối có gai quấn lấy nó, kéo xé nó, nó rơi xuống rất nhiều lông chim. Trong lăn lộn, Linh Linh thoáng thấy, mặt của người bạn dữ tợn như thế.
Diều hâu giãy giụa bò dậy, loạng choạng loạng choạng đi ra mấy bước, nhảy một cái, bay lên bầu trời.
Nó gắng sức vỗ cánh, bên tai vang lên tiếng gió vù vù. Mây trắng ở bên mình, không khí trong lành mát lạnh trở lại, ánh sáng mặt trời thay đổi đến sáng tỏ chói mắt…… nó vẫn đang gắng sức vỗ cánh.
Không có quay đầu lại, cũng không có bay lượn vòng.
Trong lồng ngực diều hâu đang bốc cháy lửa giận cuồn cuộn.
Người bạn đây là làm gì đây?
Linh Linh có chổ nào đối với bạn không phải chứ?
Nó không lớn, nhưng nó là thế hệ sau vua trong loài chim, có tôn nghiêm của loài chim chứ!
Nó là người bạn từ nhỏ nuôi lớn lên, nhưng nó hoàn toàn không phải là nô bộc của con người loại động vật hai chân này. Nó bằng lòng vì bạn bè cống hiến, nhưng bạn bè cũng bắt buộc đem nó làm thành bạn chứ.
Căm tức như khói, như lửa, bực lội ở trong lòng, đang đốt, đang nướng……
Trên dốc núi, diều hâu bay cao rồi, đi xa rồi, dần dần giống như một chấm đen nhỏ, dần dần mất hút rồi.
Về Đầu Trang Go down
http://www.ngahai.co.cc
 
Tiểu Thuyết Động Vật Kim Sư Vương
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Đồng Tháp: Máy ATM suýt mất 500 triệu đồng Thứ tư, 02/11/2011 14:35
» ĐẮC KỶ TRỤ VƯƠNG
» ĐẶC NHIỆM TỐI CAO (THUYẾT MINH )
» Truyền thuyết rồng
» Niem Dia Tang Vuong Bo Tat

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Diễn Đàn ...::: TEEN :::... :: Học Tập - Ngoại Ngữ - Tóa - Lý - Hóa - Sinh - Văn - Sử - Địa :: Văn Học-
Chuyển đến